Tuyển tập 20 bài thơ Hàn Mặc Tử nổi tiếng

Hàn Mặc Tử tên thật là Nguyễn Trọng Trí. Ông sinh ra và lớn lên trong một gia đình công giáo nghèo. Thuở nhỏ, ông học tại trường tiểu học Quy Nhơn, sau đó học trung học ở Huế và làm việc tại sở Đạc Điền. Năm 1936, Hàn Mặc Tử không may mắc bệnh phong nên phải nghỉ việc và vào nhà thương Quy Nhơn, sau đó qua đời tại đây.

Nói về đời thơ, Hàn Mặc Tử là cây bút tài năng thiên bẩm, ông biết làm thơ từ rất sớm, năm 14 tuổi đã có bài đăng báo dưới bút danh Minh Duệ Thị. Đặc biệt, năm 1930, ông đoạt giải nhất cuộc thi về thơ do thị xã tổ chức. Thơ Hàn Mặc Tử có rất nhiều tác phẩm hay. Nếu yêu thơ của nhà thơ bạc mệnh tài hoa này, đừng bỏ qua những tác phẩm thơ hay, tiêu biểu mà hocde.vn sưu tầm dành tặng dưới đây.

  1. Một cõi quên

Đêm ấy lại đêm thức với trăng

Mưa ngoài hiên lạnh ẩn dáng Hằng

Cô đơn! Ừ nhỉ, chừng quạnh quẽ

Đêm rất riêng mình – Một cõi quên!

 

Tôi trả cho tôi những ngại ngần

Trả người – đây nhé những phân vân

Cõi riêng lặng lẽ gài then kín

Ngoài ấy người vui với bụi trần.

 

Cơn gió lập đông buốt lạnh lùng

Tứ bề gom lại một cõi không

Lặng nghe – Tôi nhé, nghe tôi khóc

Hiện hữu mà chi? Chỉ nghẹn lòng.

  1. Nắng vàng

Mê trăng là đâm mê trinh tiết

Mê nắng vàng như phối hiệp tình duyên.

Phơi lòng chi, cho áo gió ngả nghiêng

Đem trong chữ muôn câu thêm sáng nghĩa

Xuân trên má, ý thơ lan thấm thía

Hây hây mơ, chín gấc giữa mùa hương.

Cô đương đi, – tôi đương thả dây thương

Sẽ cuống quýt trên đôi môi luôn chớp,

Nắng sẽ dai và trí cô sẽ ngớp,

Ý ưng đi, -nhưng chân vướng tơ yêu…

Môi bối rối, không lẽ nói cho nhiều

Bị mắc cỡ với muôn chim đường bộ

Cô say nắng, hay nắng say tiếng thơt.

A ha ha! Trong một phút thôi miên!

Nín hơi thơm bằng sức điện tình truyền

Tôi gò được một mùa xuân phẩm tiết.

Mùa xuân ấy là lòng tôi tha thiết.

Mê cuống cuồng say điêu đứng vì thương

Ôi chao ôi! Trong nắng rực mùi hương…

  1. Biển hồn ta

Biển hồn ta thể hiện nỗi niềm riêng của tác giả khi đối diện với tâm hồn biển rộng. Mở đầu bài là hình ảnh ấn tượng: máu tim tuôn ra làm bể, sóng lòng rần rật mây trôi làm lòng người tràn lan xứ lạ… Những khổ thơ tiếp theo nói đến sự say sưa lượn sóng nhưng trong thâm tâm chứa đựng trăm vạn nỗi niềm riêng. Cuối bài thơ tác giả nhận ra đó là sự rồ dại, ngông cuồng của mình. Nỗi đau về thể xác và tâm hồn đã khiến thơ Hàn Mặc Tử trở nên điên loạn.

Máu tim ta tuôn ra làm bể cả

Mà sóng lòng rồn rập như mây trôi

Sóng lòng ta tràn lan ngoài xứ lạ

Dâng cao lên, cao tột tới trên trời.

 

Ôi ta đã mửa ra từng búng huyết

Khi say sưa với lượn sóng triền miên

Khi nhận lấy trong thâm tâm cay nghiệt

Giọng hờn đau trăm vạn nỗi niềm riêng.

 

Ta muốn níu hồn ai đương hiển hiện

Trong lòng và đang tắm máu sông ta

Ta muốn vớt ai ra ngoài sóng điện

Để nhìn xem sắc mặt với làn da.

 

Ôi ngông cuồng! Ôi rồ dại, rồ dại!

Ta đi thuyền trên mặt nước lòng ta

Ôi ngông cuồng, ôi rồ dại, rồ dại

Ta cắm thuyền chính giữa vũng hồn ta.

  1. Đà Lạt trăng mờ

Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu.

Trời mơ trong cảnh thực huyền mơ!

Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt

Như đón từ xa một ý thơ.

 

Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều,

Để nghe dưới đáy nưới hò reo,

Để nghe tơ liễu rung trong gió,

Và để xem trời giải nghĩa yêu.

 

Hàng thông lấp loáng đứng trong im

Cành lá in như đã lặng chìm.

Hư thực làm sao phân biệt được!

Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm.

 

Cả trời say nhuộm một màu trăng,

Và cả lòng tôi chẳng nói rằng.

Không một tiếng gì nghe động chạm,

Dẫu là tiếng vỡ của sao băng…

  1. Đôi ta

Mà anh hay em trong tim đều rạn

Đều chôn sâu hình ảnh một người mơ

Bây giờ đây quấn quít hiện bây giờ

Chỉ biết có đôi ta là đang sống

Đang cho nhau ngọt ngào và đang mộng

Cố làm lơ không biết đến thời gian

Đến bông hoa tàn tạ với trăng ngàn

Đến những tình duyên chung quanh thất vọng

Nhiều hành tinh tan đi vì đã lỏng

Ôi muôn năm! Giấc mộng đã đời chưa ?

Lúc ấy sóng triều rên rỉ chưa bưa

Cứ nhắm mắt, cứ yêu nhau như chết

Cứ sảng sốt, tê mê và rũ liệt

Đừng nghe chi âm hưởng địa cầu đang

Vỡ toang ra từng mảnh, cả không gian

Cả thời gian, từ tạo thiên lập địa

Đều trộn trạo, điều hòa và xí xóa

Thành hư không như tình ái đôi ta .

Trong im lìm, lẻ loi trong dãy động,

Cũng hình như, em hỡi, động Huyền Không

Mà đêm nghe tiếng khóc ở đáy lòng,

Ở trong phổi, trong tim, trong hồn nữa .

Em cố nghĩ ra một chiều vàng úa,

Lá trên cành cành héo hắt, gió ngừng ru:

“Một mối tình nức nở giữa âm u,

Một hồn đau rã lần theo hương khói,

Một bài thơ cháy tan trong nắng rọi,

Một lời run hoi hóp giữa không trung,

Cả niềm yêu, ý thơ, cả một vùng,

Hóa thành vũng máu đào trong ác lặn”,

Đấy là tất cả người anh tiêu tán,

Cùng trăng sao bàng bạc xứ Say Mơ

Cùng tình em tha thiết như văn thơ

Ràng rịt mãi cho đến ngày tận thế.

  1. Hồn là ai

Hồn là ai là ai? tôi không biết

Hồn theo tôi như muốn cợt tôi chơi

Môi đầy hương tôi không dám ngậm cười

Hồn vội mớm cho tôi bao ánh sáng

Tôi chết giả và no nê vô vạn

Cười như điên, sặc sụa cả mùi trăng

Áo tôi là một thứ ngợp hơn vàng

Hồn đã cấu, đã cào, nhai ngấu nghiến

Thịt da tôi sượng sần và tê điếng

Tôi đau vì rùng rợn đến vô biên

Tôi dìm hồn xuống một vũng trăng êm

Cho trăng ngập trăng dồn lên tới ngực

Hai chúng tôi lặng yên trong thổn thức

Rồi bay lên cho tới một hành tinh

Cùng ngả nghiêng lăn lộn giữa muôn hình

Để gào thét một hơi cho rởn ốc

Cả thiên đường trần gian và địa ngục

Hồn là ai? là ai! tôi không hay

Dẫn hồn đi ròng rã một đêm nay

Hồn mệt lả mà tôi thì chết giấc

  1. Bẽn lẽn

Bẽn lẽn là bài thơ rút ra từ tập thơ “Gái quê” của nhà thơ Hàn Mặc Tử. Khi đọc bài thơ này, ai cũng sẽ phân vân tự đặt ra câu hỏi: nhân vật trữ tình này là ai, là trăng, là em hay chính tác giả.

Mở đầu bài thơ là hình ảnh trăng, sau đó “em” xuất hiện. Cả không gian thơ tràn ngập tình yêu. Khổ cuối bài là tâm sự của người con gái “vô tình”, “bẽn lẽn” để gió hôn lên má. Cô luôn có ý thức giữ gìn trinh tiết, sự trong sạch của mình ngay cả trong suy nghĩ.

Bài thơ vừa là sản phẩm của cõi mơ vừa là sản phẩm của cõi thực nên có rất nhiều điều khó lý giải. Điều ta cảm nhận được rất rõ trong thơ là một tâm hồn trong sáng, chân thành, khao khát được sống, được yêu, được hưởng mọi lạc thú nơi cõi trần của nhân vật trữ tình, của tác giả. Đọc thơ ta thấy khâm phục tinh thần lạc quan, yêu đời, yêu cuộc sống của Hàn Mặc Tử.

Trăng nằm sóng soải trên cành liễu

Đợi gió đông về để lả lơi

Hoa lá ngây tình không muốn động

Lòng em hồi hộp, chị Hằng ơi.

 

Trong khóm vi vu rào rạt mãi

Tiếng lòng ai nói? Sao im đi?

Ô kìa, bóng nguyệt trần truồng tắm

Lộ cái khuôn vàng dưới đáy khe.

 

Vô tình để gió hôn lên má

Bẽn lẻn làm sao lúc nửa đêm

Em sợ lang quân em biết được

Nghi ngờ tới cái tiết trinh em.

  1. Trăng Vàng Trăng Ngọc

Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng Trăng!

Ai mua trăng tôi bán trăng cho

Không bán đoàn viên, ước hẹn hò…

Bao giờ đậu trạng vinh quy đã

Anh lại đây tôi thối chữ thơ.

 

Không, Không, Không! Tôi chẳng bán hồn Trăng.

Tôi giả đò chơi, anh tưởng rằng

Tôi nói thiệt, là anh dại quá:

Trăng Vàng Trăng Ngọc bán sao đang.

 

Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng!

Trăng sáng trăng sáng khắp mọi nơi

Tôi đang cầu nguyện cho trăng tôi

Tôi lần cho trăng một tràng chuỗi

Trăng mới là Trăng của Rạng Ngời

Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng!

  1. Em Sắp Lấy Chồng

Được tin em sắp lấy chồng

Anh cười đã lắm, anh buồn cũng ghê.

Em ơi, em nuốt lời thề

Anh lầm anh tưởng gái quê thật thà.

  1. Đêm Khuya Tự Tình Với Sông Hương

Bây giờ chỉ có đôi ta

Bao nhiêu tâm sự Hằng Nga biết rồi

Thủa nước non đến hồi non nước

Sông Hương đành xuôi ngược đông tây

Soi lòng chỉ có đám mây

Đám mây phú quý những ngày lao đao

Sao mặt sông xanh xao ra dáng

Sao tình sông lai láng khôn ngăn?

Vì ai lắm nỗi chứa chan

Hay còn đợi khách quá giang một lần

Này thử hỏi, thuyền nan thả lá

Thuyền ai đây nấn ná bấy lâu?

Mặc ai khanh tướng công hầu

Không thèm chung đỉnh, lưng bầu gió trăng

Sao trời đất đãi đằng ra thế?

Sao mưa nguồn chớp bể luôn đêm?

Trong thành yến ẩm vui thêm

Tiếng ca lanh lảnh lọt rèm rèm thưa

Sông Hương hỡi, xuân vừa tơ liễu

Cả trăm hoa hàm tiếu nhởn nhơ

Vì đâu nước chảy lững lờ

Hay cho thế sự cuộc cờ chiêm bao

Ghét xa mã nao nao uốn khúc

Giận thời gian những lứa xuân xanh

Nhà ai khiêu vũ năm canh

Hơi men sực nức dưới thành đô xưa

Sao tức tối trôi bừa đi mãi

Chẳng buồn nghe cô lái thở than

“Thuyền em đậu bến Hương Giang

Chờ người quân tử lỡ làng tình duyên”

Thuyền lặng lẽ nằm yên với bóng

Nước sống xuôi dợn sóng bến thuyền

Trong thành ngủ chết con đen

Khoá xuân bỏ lỏng đến then chẳng gài

Hãy trông thử đền đài dinh thự

Dấu xưa, xưa tình tứ làm sao

Ô hay! Sóng chảy dạt dào

Chiếc thuyền vô định tạc vào bến mê

Sao trai gái đi về trong mộng

Mà sông Hương chẳng động niềm riêng

Trong thành để lạnh hương nguyền

Tiếng gà gáy nguyệt láng giềng còn say.

  1. Đêm Khuya Ở Nhà Quê

Lều tranh lạnh lẽo mất canh thâu,

Lạnh cỏ cây trời lạnh đến đâu…

Hé cửa nhìn trăng trăng tái mặt,

Gài then thắp nến nến rơi châu.

Chiêm bao bóng lẩn Dao Trì động,

Mường tượng hồn chơi thệ thuỷ cầm.

Năm ngón đường tơ ngồi dậy bấm,

Gió quên than thở dế quên sầu.

  1. Ái Khanh Hỡi

Sao bao năm xa cách ngoài mây nước,

Lòng anh luôn mơ hoảng với ngày trôi,

Lá còn thắm, ngày còn xanh tha thướt,

Tình đôi ta sao chửa đượm màu tươi?

Ví dù chăng lời ái ân có bảo:

Tình đôi ta bất diệt đến ngàn thu

Sẽ lừng danh đến hoa cây Bồng Đảo.

Nhưng yêu thương không nên được nghi ngờ.

Rừng thiên vẫn cao ngôi trong yên lặng,

Bãi tha ma ghê như bóng đêm lan.

Ta cứ tưởng lòng ta không kinh hoảng

Bằng khi nghe xảy biến “Hải bình trang”

Ái khanh hỡi! Lòng ta run như gió

Đêm trăng buồn màu sắc thắm không reo

Những khi mơ thấy niềm cô phụ,

Tình muôn năm héo hắt đến tim yêu.

Nhưng làm sao lòng ta luôn nơm nớp

Và bao giờ cũng muốn tránh nhau ra,

Tình cao riêng muôn đời không tái hợp

Vì lòng ơi! Ngao ngán đến thời xa.

  1. Mùa xuân chín

Mùa xuân chín của Hàn Mặc Tử vẽ lên bức tranh thiên nhiên vô cùng tươi đẹp. Đó là một bài thơ chân quê từ nhạc điệu, ngôn ngữ đến tình cảm… đan xen, hòa quyện lấy nhau tạo nên một bản nhạc hay về cuộc đời. Ẩn đằng sau bức tranh thiên nhiên là tình làng, là đôi chút lòng nhi nữ của nhà thơ.

Trong làn nắng ửng: khói mơ tan,

Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng.

Sột soạt gió trêu tà áo biếc,

Trên giàn thiên lý. Bóng xuân sang.

 

Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời

Bao cô thôn nữ hát trên đồi;

– Ngày mai trong đám xuân xanh ấy,

Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi…

 

Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi,

Hổn hển như lời của nước mây,

Thầm thĩ với ai ngồi dưới trúc,

Nghe ra ý vị và thơ ngây…

 

Khách xa gặp lúc mùa xuân chín,

Lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng:

– “Chị ấy, năm nay còn gánh thóc

Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?”

  1. Đà Lạt trăng mờ

Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu,

Trời mơ trong cảnh thật huyền mơ.

Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt,

Như đón từ xa một ý thơ.

 

Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều,

Để nghe dưới đáy nước hồ reo.

Để nghe tơ liễu run trong gió,

Và để xem trời giải nghĩa yêu.

 

Hàng thông lấp loáng đứng trong im,

Cành lá in như đã lặng chìm.

Hư thực làm sao phân biệt được?

Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm.

 

Cả trời say nhuộm một màu trăng,

Và cả lòng tôi chẳng nói rằng.

Không một tiếng gì nghe động chạm,

Dẫu là tiếng vỡ của sao băng!

  1. Đây thôn Vĩ Dạ

Đây thôn Vĩ Dạ là bài thơ nổi tiếng nhất trong đời thơ của hồn thơ Hàn Mặc Tử. Cả bài thơ là bức tranh thôn Vĩ tuyệt đẹp, tinh khôi, trong sáng, thơ mộng mang đặc trưng riêng của xứ Huế. Nó được miêu tả thông qua tâm tưởng của nhà thơ nên vừa thực, vừa mơ hồ lại vừa hư ảo.

Bài thơ không chỉ là tình yêu tha thiết của nhà thơ đối với quê hương xứ Huế mà còn là khát vọng được yêu, được sống mãnh liệt của Hàn Mặc Tử.

Sao anh không về chơi thôn Vĩ?

Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên.

Vườn ai mướt quá xanh như ngọc

Lá trúc che ngang mặt chữ điền.

 

Gió theo lối gió, mây đường mây,

Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay…

Thuyền ai đậu bến sông trăng đó,

Có chở trăng về kịp tối nay?

 

Mơ khách đường xa, khách đường xa

Áo em trắng quá nhìn không ra…

Ở đây sương khói mờ nhân ảnh

Ai biết tình ai có đậm đà?

  1. Nhớ Nhung

Từ ấy anh ra đi

Ngoài song không gió thoảng

Hoa đào vắng mùi hương

Lòng em xuân hờ hững.

 

Từ ấy anh ra đi

Bóng trăng vàng giải cát

Cánh cô nhạn bơ vơ

Liệng dưới trời xanh ngát.

 

Từ ấy anh ra đi

Tiếng dương cầm vắng bặt

Dường tan trong đám sương

Thoảng về nơi làng mạc.

 

Từ ấy anh ra đi

Em gầy hơn vóc liễu

Em buồn như đám mây

Những đêm vầng trăng thiếu.

  1. Những Giọt Lệ

Trời hỡi, bao giờ tôi chết đi?

Bao giờ tôi hết được yêu vì,

Bao giờ mặt nhật tan thành máu

Và khối lòng tôi cứng tựa si?

 

Họ đã xa rồi khôn níu lại,

Lòng thương chưa đã, mến chưa bưa…

Người đi, một nửa hồn tôi mất,

Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ.

 

Tôi vẫn còn đây hay ở đâu?

Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu?

Sao bông phượng nở trong màu huyết,

Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu?

  1. Lang Thang

Lãng tử ơi! Mi là tên hành khất

May không chết lạnh trước lầu mỹ nhân

Ta đi tìm mộng tầm xuân

Gặp ma nhà Nguyễn bay trên mây

Rượu nắng uống vào thì say

Áo ta rách rưới trời không vá

Mà bốn mùa trăng mặc vải trăng.

Không ai chết cả sao lòng buồn như tang?

Cho tôi mua trọn hàm răng

Hàm răng ngà ngọc, hàm răng đa tình

Một chắc ta lại với mình

Có ai vô đó mà mình hổ ngươi?

Lãng tử ơi! Mi là tên hành khất

May không hộc máu chết rồi còn đâu.

Trời hỡi! Nhờ ai cho khỏi đói

Gió trăng có sẵn làm sao ăn?

Làm sao giết được người trong mộng

Để trả thù duyên kiếp phũ phàng?

  1. Âm Thầm

Từ gió xuân đi gió hạ về

Anh thường gởi gắm mối tình quê

Bên em, mỗi lúc trên đường cái

Hóng mát cho lòng được thoả thuê!

 

Em có ngờ đâu trong những đêm

Trăng ngà giãi bóng, mặt hồ êm

Anh đi thơ thẩn như ngây dại

Hứng lấy hương nồng trong áo em

 

Bên khóm thuỳ dương em thướt tha

Bên này bờ liễu anh trông qua

Say mơ vướng phải mùi hương ướp

Yêu cái môi hường chẳng nói ra

 

Độ ấy xuân về em lớn lên

Thấy anh em đã biết làm duyên

Nhưng thời gian vẫn trôi đi mãi

Yêu dấu lòng anh ôm hận riêng

  1. Lưu Luyến

Chửa gặp nhau mà đã biệt ly

Hồn anh theo dõi bóng em đi

Hồn anh sẽ nhập trong luồng gió

Lưu luyến bên em chẳng nói gì.

 

Thơ em cũng giống lòng em vậy

Là nghĩa thơm tho như ánh trăng

Mềm mại như lời tơ liễu rủ

Âm thầm trong ánh gió băn khoăn.

 

Anh đã ngâm và đã thuộc làu

Cả ngàn rung động bởi thương đau

Bởi vì mê mẩn, vì khoan khoái

Anh cắn lời thơ để máu trào

 

Lời thơ ngậm cứng không rền rĩ

Mà máu tim anh vọt láng lai

Thơ ở trong lòng reo chẳng ngớt

Tiếng vang tha thiết dội khắp nơi.

 

Em đã nghe qua em đã hay

Tình anh sao phải trúng mê say

Anh điên anh nói như người dại

Van lạy không gian xoá những ngày.

 

Những ngày đau khổ nhuộm buồn thiu

Những ngày mây lam cuốn dập dìu

Những mảnh nhạc vàng rơi lả tả

Những niềm run rẩy của đêm yêu

 

Anh đứng cách xa hàng thế giới

Lặng nhìn trong mộng miệng em cười

Em cười anh cũng cười theo nữa

Để nhắn hồn em đã tới nơi.

Thơ Hàn Mặc Tử luôn mang vẻ đẹp riêng, nỗi niềm riêng. Những bài thơ sâu sắc, dạt dào cảm xúc của ông đã góp phần làm phong phú thêm, làm đẹp thêm kho tàng văn học giá trị của Việt Nam. Ngồi nhâm nhi một ly trà nóng, đọc, suy ngẫm thơ Hàn Mặc Tử cùng hocde.vn bạn sẽ rút ra được nhiều bài học bổ ích.

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *