Những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu

Để làm tốt bài văn viết về những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu các em học sinh cần bày tỏ những cảm xúc chân thành và suy nghĩ chân thực, tự nhiên của mình. Mời các em cùng tham khảo những bài văn mẫu dưới đây để học tốt hơn môn văn cũng như biết cách làm dạng văn kể chuyện.

nhung-ki-niem-sau-sac-ve-thay-co-va-mai-truong-men-yeu-1

Những kỷ niệm đẹp về ngôi trường thân yêu

Bài văn kể những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu số 01

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, vậy là sắp đến kỳ nghỉ hè rồi. Hoa phương nở rực rỡ hơn và sắc tím của bằng lăng cũng đậm sắc hơn như chia tay những cô những cậu học trò lớp 5 chúng em.

Em bồi hồi nhớ lại cách đây 5 năm, khi em còn đầy bỡ ngỡ, ngơ ngác và rụt rè đặt những bước chân đầu tiên tới trường. Vậy mà đã trải qua  5 năm học với thật nhiều kỷ niệm đẹp, thật nhiều điều thú vị khiến em nhớ mãi không quên. Hôm đó em được mẹ đưa tới trường, một cô bé vẫn quen bạn bè, quen môi trường lớp mẫu giáo lần đầu tiên biết đeo cặp tới trường. Ngôi trường rộng lớn quá, cánh cổng trường to quá khiến em có chút âu lo. Em quay lại nhìn mẹ, mẹ khẽ gật đầu như động viên, như tiếp thêm niềm tin cho em bước chân vào trường. Đón em là cô giáo chủ nhiệm lớp 1, ấn tượng đầu tiên của em về cô là cô có nụ cười thật hiền và thật dịu dàng. Phải chăng chính nụ cười ấy đã giúp em vững tin hơn. Dù có chút lo lắng nhưng em không như nhiều bạn khác khóc lóc trong sợ hãi, em cố gắng bình tĩnh xếp hàng và vào lớp theo sự chỉ dẫn của cô.

Chớp mắt đã qua 5 mùa hoa phượng nở, những hàng cây ghế đá trong trường đã trở nên thân thuộc hơn rất nhiều. Nhìn những em học sinh lớp 1 em bất giác bật cười khi nhớ về mình trước kia cũng như các em vậy.

Cũng chỉ còn một thời gian ngắn nữa, chúng em sẽ phải tạm biệt mái trường thân yêu này. Em dù rất buồn nhưng phải hiểu ai rồi cũng cần lớn lên. Nhưng sau này dù có đi đâu, có làm gì em cũng vẫn sẽ mãi nhớ về mái trường cấp một thân yêu nơi có thầy cô như người cha người mẹ thứ 2 của em, nơi có những người bạn cùng chia nhau chiếc kem, cây kẹo mút cùng nô đùa vui vẻ mỗi lần ra chơi. Em cũng sẽ nhớ lắm cây phượng vĩ chúng em hay ngồi ôn bài, hay ngồi nhặt cánh hoa rụng ép vào quyển vở. Em cũng nhớ lắm tiếng trống trường giục giã, thân thương… Tất cả những hình ảnh, âm thanh thân thuộc in sâu vào trong tâm trí em và chẳng thể xóa nhòa.

Bài văn kể về những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu số 02

Hoa phượng đã nở đỏ rực một góc trường với tiếng ve kêu râm ran gọi hè về. Một năm học nữa đã qua đi và em cũng sắp thành học sinh cấp 2. Trong những giờ phút này, em vừa cảm thấy vui vừa cảm thấy buồn và nuối tiếc. Em vui vì đã hoàn thành tốt kỳ thi và sắp trở thành học sinh cấp 2 còn buồn vì chuẩn bị đến ngày phải chia tay mái trường cấp 1 thân yêu này.

Em đi bộ dọc hành lang để ngắm nhìn toàn bộ quang cảnh trường, nơi đâu cũng đầy ắp những kỷ niệm. Gốc cây bàng này có một chiếc ghế đá là nơi em và bạn Ánh thường xuyên ngồi ôn bài trước khi vào lớp cùng nhau. Góc sân này là nơi em cùng các bạn trong lớp chơi trò đuổi bắt và có một lần em bị ngã khiến chân bị trầy xước và bây giờ vẫn còn sẹo. Khu vườn trường này là nơi em đã ngắm nhìn rất nhiều bông hoa nở, những chú ong cần mẫn hút nhụy hoa làm mật cho đời… Em ngồi vào vị trí trong lớp mình vẫn hay ngồi khoanh tay nhìn lên bục giảng. Bóng dáng thầy cô hiện lên trong tâm trí em rõ mồn một. Nơi đây em đã được thầy cô dìu dắt từ những ngày đầu chập chững bước vào trường với bao bài giảng hay những câu chuyện vui, thú vị và những bài học đầy ý nghĩa.

Em vẫn nhớ, có một lần mẹ bị ốm, bố đi công tác xa nên em phải trông mẹ và không làm được bài tập. Hôm sau cô giáo kiểm tra bài, em không thuộc bài cũ. Cô giáo đã gặng hỏi bởi em luôn là đứa học trò ngoan ngoãn, chăm chỉ chưa bao giờ lười biếng với bài tập về nhà. Sau khi biết mẹ em bị ốm, cô đã động viên em, cho phép em nghỉ học 2 ngày để trông mẹ và cứ tối đến cô sẽ qua nhà em giảng bài hôm đó giúp em không bị chậm so với các bạn. Em vẫn luôn cảm thấy biết ơn và may mắn khi được học tập dưới mái trường này.

Sau này, dù có đi đâu em vẫn luôn mãi nhớ về ngôi trường cấp 1. Em sẽ lưu giữ những kỷ niệm đẹp nhất về thầy cô và bạn bè ở trong tim. Ngôi trường cấp 1 là nơi đã cho em những bước đi đầu đời trên hành trình học vấn, nơi đã cho em những người bạn thân thiết cùng giúp đỡ nhau lúc khó khăn và chia sẻ niềm vui.

nhung-ki-niem-sau-sac-ve-thay-co-va-mai-truong-men-yeu-2

Kể về kỉ niệm về mái trường và thầy cô thân yêu

Bài văn kể những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu số 03

Mái trường là ngôi nhà thứ 2 của mỗi người nơi ấy có thầy cô có bạn bè với biết bao kỷ niệm đẹp đẽ tuổi học trò.

Chắc hẳn với mỗi người sẽ có những kỷ niệm riêng và ấn tượng riêng về ngôi trường của mình. Riêng với em, người làm em nhớ mãi có lẽ là cô Lan dạy văn. Ngay từ buổi học đầu tiên, cô Lan đã gây ấn tượng mạnh mẽ với em bằng mái tóc cắt ngắn năng động, khuôn mặt trái xoan và nụ cười tươi sáng, thân thiện. Cô giảng bài rất vui vẻ, hài hước giúp những giờ văn không còn buồn ngủ hay nhàm chán. Nhờ có cô mà lớp em ai cũng yêu môn văn hơn và học tốt môn văn hơn. Cô Lan rất nghiêm khắc trong giờ học, nhưng vào giờ ra chơi hay những giờ hoạt động ngoại khóa cô lại vô cùng gần gũi với học trò như một người bạn vậy. Có những giờ học sau khi chúng em học bài xong, cô Lan tranh thủ kể những câu chuyện vui. Lũ học trò nhỏ khoanh tay, mắt tròn xoe tập trung vào câu chuyện hấp dẫn của cô chẳng thể rời. Sau mỗi câu chuyện cô đều đưa ra cho chúng em những bài học hữu ích về tính nhân văn hay đạo đức, lẽ phải trên đời.

Em vẫn còn nhớ như in một lần do chạy nhảy nên em bị ngã gãy chân. Em phải nằm ở nhà và không thể đi học được trong vòng một tháng. Suốt thời gian đó, ngày nào cô Lan cũng qua nhà em để giảng bài cho em giúp em không bị chậm chương trình so với các bạn. Mỗi ngày qua, cô đều mang cho em những đồ ăn vặt như ô mai hay ổi hay cóc. Cô đối với em không chỉ là một người thầy mà còn như một người bạn. Có rất nhiều chuyện cô đều lắng nghe em tâm sự sau đó cho em lời khuyên. Em rất yêu quý và biết ơn cô.

Cuối năm học, em vẫn hoàn thành tốt kì thi và đạt điểm cao lên lớp một phần nhờ sự giúp đỡ của cô Lan. Em sẽ mãi nhớ về mái trường cấp 1 thân yêu đặc biệt cô Lan – người mẹ hiền thứ 2 của em ở trường.

Bài văn kể những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu 04

Khoảng thời gian 5 năm học cấp 1 không phải là ngắn nhưng chớp mắt đã trôi qua nhanh chóng. Đối với em, 5 năm ấy là khoảng thời gian vô cùng qusy báu và hạnh phúc khi được học dưới mái trường Tiểu học Lê Quý Đôn này.

Thời gian trôi qua chẳng bao giờ đợi chờ một ai cả, mới chỉ ngày nào em còn bỡ ngỡ bước chân vào trường, giờ đây em chẳng thể nào tin được mình lại sắp rời xa mái trường này. Sang năm lên lớp 6 em cũng phải chuyển trường lên thành phố cùng với bố mẹ, do bố mẹ chuyển công tác như vậy em chẳng những phải tạm biệt trường, tạm biệt thầy cô mà còn phải tạm biệt bạn bè. Lúc này em khó tránh khỏi những cảm xúc bồi hồi có xen lẫn buồn và tiếc nuối.

Mới ngày nào, em còn cùng bạn bè tung tăng đi trên con đường làng quanh co dưới hàng phi lao râm mát để tới trường. Cổng trường rộng mở đón chúng em vào. Những hàng cây ghế đá đâu đâu cũng in đậm những kỷ niệm tuổi học trò đầy hôn nhiên và thơ ngây. Em vẫn còn nhớ ở gốc cây phượng này trong một lần bạn Khoa nghịch ngợm trèo lên bắt ve đã bị ngã khiến cô giáo và cả lớp lo lắng. Sau đó lớp em đã thay nhau đến thăm bạn và giảng bài giúp bạn. Cũng từ những sự việc như thế, tình cảm đoàn kết giữa các thành viên trong lớp càng thêm gắn bó hơn. Góc tường phía sau trường có một lỗ của hàng rào bị khoét để làm nơi chui vào cho những bạn học sinh cá biệt thường xuyên đi học muộn. Em bỗng nhớ lại biết bao trò chơi tinh nghịch của lũ học trò chúng em… Nhưng tất cả giờ đây đã thành kỉ niệm. Suốt 5 năm, ngôi trường này đã trở nên quá đỗi thân thuộc với em, từng hàng cây ghế đá, từng ngăn bàn từng bục giảng đã trở thành một phần trong cuộc đời học sinh. Tiếng giảng bài của thầy cô vẫn như vang vọng đâu đây, tiếng phấn lướt đi trên bảng cũng trở nên có hồn hơn bao giờ hết. Em chẳng muốn rời xa ngôi trường này đâu nhưng ai rồi cũng phải lớn lên, cũng phải nói lời tạm biệt với ngôi trường cấp 1.

Em đi dạo trong sân trường để ghi nhớ sâu sắc hơn những hình ảnh này. Em cúi xuống nhặt cánh phượng đỏ kẹp vào trang vở như lưu giữ những năm tháng học sinh tiểu học đầy thú vị. Nỗi buồn xen lẫn với niềm tự hào khi được học dưới mái trường tiểu học Lê Qúy Đôn giàu truyền thống và thành tích. Em sẽ mãi nhớ về nơi đây dù sau này lớn lên có đi đâu xa chăng nữa.

Trên đây là những bài văn mẫu kể về những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu. Dựa vào những bài văn mẫu này, các em học sinh hãy kể câu chuyện, kỉ niệm xúc động của riêng mình bằng tình cảm chân thành nhất. Chúc các em sẽ đạt điểm cao bài văn này.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *