Chùm thơ về mùa đông hay nhất

Mùa đông về mang theo những cơn gió lạnh, mang theo cả những nỗi buồn ướt át. Khi cái lạnh khẽ chạm vào da thịt, ta cảm thấy thèm một cái nắm tay, một cái ôm thật chặt. Đông đến càng làm cho nỗi buồn, nỗi nhớ thêm dài và rộng. Trong cái lạnh của những ngày đông ấy, con người ta sống với bao nỗi niềm. Thơ về mùa đông bởi thế cũng dạt dào cảm xúc. Dưới đây là chùm thơ hay nhất về mùa đông mà hocde.vn sưu tầm, bạn hãy đọc nhé!

Thơ về mùa đông hay

chum-tho-ve-mua-dong-hay-nhat-1

Thơ về mùa đông luôn gắn liền với nỗi buồn, nỗi nhớ, nỗi cơ đơn. Đó là những trải lòng thầm kín của con người. Đặc biệt, những bài thơ tình mùa đông luôn lấy đi nhiều nước mặt của người đọc. Nếu bạn muốn trải lòng, đừng bỏ qua những bài thơ mùa đông tuyệt hay dưới đây.

  1. Những ngày mùa đông.

Mùa đông rồi anh được nghỉ phép không

Gió lạnh thổi qua căn phòng giá buốt

Trái sấu cuối mùa đêm qua rụng nốt

Mưa hồi chiều mái dột chẳng ai che.

 

Gian bếp nhỏ anh sửa những ngày hè

Mùa đông về chẳng thể nào bớt lạnh

Nhà thiếu anh nên vô cùng hiu quạnh

Em cuộn mình đối diện với canh khuya.

 

Đêm mùa này sao kéo dài lê thê

Nghe tiếng dế nỉ non khu vườn vắng

Ngồi lặng lẽ đếm giọt cà phê đắng

Khoảng trống nào mà lại chẳng chông chênh.

 

Nỗi nhớ nào sâu như những ngày đông?

  1. Đông sang

Mới tháng mười đông đã đến rồi chăng?

Sao cái rét đã về trên phố vắng

Mình thương nhau mấy mùa thu thầm lặng

Mấy độ heo may nghiêng nắng hắt qua thềm

Nay em về nơi phố cũ thân quen

Nơi dấu in bàn chân mình hò hẹn

Chiều nắng loang trên mặt hồ xao xuyến

Chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống tiễn mùa thu

 

Đông về rồi để ai cứ ngẩn ngơ

Bông hồng thắm đang chờ người đến hái

Chút hương yêu cứ dịu dàng hoang hoải

Trong vườn tình nỗi nhớ mãi cuồng si

 

Em cứ níu cho mùa thu mải mê

Vì sợ anh chưa kịp về nơi hẹn

Mỗi độ trăng tròn nhẩm ngón tay em đếm

Mong đến ngày chim én báo xuân sang

  1. Hoài niệm mùa đông

Có những chiều ta nhặt nắng vàng hanh

Gói thật kỹ để dành khi gió bấc

Có những đêm tìm về miền ký ức

Thấy lòng mình rạo rực nhớ mùa Đông.

 

Nhớ những hôm ngồi bên bếp lửa hồng

Hai trái tim đang hoà cùng nhịp đập

Ta vẫn nghe cõi lòng ai thổn thức

Như đợi chờ, như hối thúc tình ai.

 

Nhớ buổi đến trường gặp nắng ban mai

Ta lại cùng ai ra sân sưởi ấm

Tuổi học trò tình thân luôn trong trắng

Chỉ nhìn nhau đâu dám nắm tay ai.

 

Nhớ những chiều đông đốt rạ nướng khoai

Một củ bẻ đôi chia ai một nửa

Tiếng cười vang, má hồng như ngọn lửa

Ôi hồn nhiên một thuở tuổi học trò.

 

Nhớ buổi qua sông gọi mãi con đò

Hai chúng ta co ro bên bãi mía

Phà hơi ấm cho nhau sao thơm thế

Chuyến đò khuya che chở mối tình đầu.

  1. Gửi người hơi ấm mùa đông

Đông đã về nơi ấy lạnh không anh.

Liệu có phải chút bâng khuâng gợi nhớ.

Nên cơn gió cũng quặn niềm trăn trở.

Dáng chiều nghiêng nghiêng đổ cuối chân trời.

 

Đông đã về giăng lối nhỏ chơi vơi.

Hạt sương sớm đằm mình trên thảm cỏ.

Anh có nghe lời thì thầm của gió.

Thấy thật gần tiếng trao gửi yêu thương.

 

Tiếng dương cầm loạn nhịp cứ vấn vương.

Bông cúc nở tỏa mùi hương ngào ngạt.

Tia nắng nhạt chưa kịp vàng đã tắt.

Tháng Mười Hai xao xác tiếng đông về.

 

Chạm ngõ hồn đưa ta đến vườn yêu.

Hàng liễu rủ se se cơn gió lạnh.

Cỏ níu chân nồng nàn hương đặc quánh.

Muốn gửi người …

Hơi ấm của mùa đông..!!!

chum-tho-ve-mua-dong-hay-nhat-2

  1. Dáng Đông – Huỳnh Minh Nhật

Độ cuối tháng trời như không nắng nữa

Kẻ ra đi chẳng biết ước mơ gì!?

Em quên mất nụ cười em là nắng

Hay vô tình cứ thế đến rồi đi?

Chiều lạnh lẽo hoàng hôn buông vào tối

Bởi thiếu em mùa vắng những hoa vàng

Ta thờ thẫn lang thang sầu ly biệt

Bước mệt nhoài tim gánh nặng hành trang

Mây vần vũ khuya dài như nỗi nhớ

Nửa trăng gầy gom bóng tưới đêm thâu

Ai dám bảo mùa đông như sỏi đá?

Sao đêm nay trăng ướt dưới chân cầu?

Chạnh lòng nhớ hồn ai trong khói thuốc

Khô tâm tư băng giá phủ trong lòng

Đêm rơi vỡ những bước buồn vô tận

Gió giật mình, đứng khóc giữa mênh mông…

  1. Nỗi nhớ mùa đông – Tùng Trần

Đông đã về trên từng con phố nhỏ

Lạnh vai gầy..anh chợt ngó mông lung

Mùa đông xưa ta sánh bước đi cùng

Nhưng đông này..anh lạnh lùng đơn lẻ

Giờ nơi đâu..người yêu xưa nhỏ bé..?

Nhớ em nhiều..anh khoé mắt lệ cay

Bước một mình trên phố vắng chiều nay

Lối đi xưa bổng dài thêm nỗi nhớ

Lạc mất nhau khiến lòng anh trăn trở

Giờ phương nào..em có nhớ anh không..?

Có khi nào..nhớ kỷ niệm mùa đông

Hay hạnh phúc bên chồng trong êm ấm..?

Sao thời gian cứ mãi trôi chầm chậm

Để đêm về..lệ ướt đẫm bờ môi

Đông đã sang nhưng phố vắng em rồi

Chợt tim anh…bồi hồi bao kỷ niệm

Nhớ đến em..anh nghe hồn tắt lịm

Mất nhau rồi biết tìm ở nơi đâu..??

Anh đớn đau vỡ giấc mộng ban đầu

Để đông sang..anh đơn sầu..cô lẻ…!!

Đông lại về nhưng mùa đông năm nay không còn như mùa đông xưa. Ngày ấy chúng mình bên nhau, tay trong tay đi dạo trên từng con phố nhỏ, mùa đông thật ấm áp, ngọt ngào. Đông này chỉ còn một mình anh đơn lẻ, em ra đi chỉ còn mình anh và nỗi nhớ. Vẫn con đường ấy, vẫn góc phố ấy sao giờ buồn tênh, dài rộng đến thế. Bao ký ức cứ thế ùa về, anh tự hỏi lòng, giờ em ở nơi đâu, có nhớ đến anh, đến mùa đông hay em đang hạnh phúc bên chồng trong êm ấm….Nỗi buồn bởi thế bao trùm lên cả bài thơ.

  1. Đêm đông hoài niệm – Thiên Gia Bảo

Anh nghe nói gió mùa về em ạ

Em có buồn vì mình vắng nhau không

Chiếc khăn gió che chở cả mùa đông

Chỉ một phút nặng lòng đem vứt bỏ…

Chắc bây giờ ở phương trời xa đó

Đã có người thắp lửa sưởi trái tim

Đâu cần anh mà trông ngóng mong tìm

Thứ đã cũ của một thời xa vắng…

Khi tâm hồn như dòng sông phẳng lặng

Ái ân chìm xuống tận đáy đại dương

Đông có mang băng giá cũng vô thường

Bởi trái tim đâu còn niềm cảm xúc…

Phải cố quên đi những gì đã mất

Để niềm đau như cơn gió thoảng buồn

Cuộc sống mới có lẽ sẽ vui hơn

Khi tình yêu chẳng còn là tất cả…

Em ấm êm bên một người xa lạ

Anh cũng đành chấp nhận bị lãng quên

Phận kiếp chẳng cho hai đứa nên duyên

Thì chúc em muôn đời luôn hạnh phúc…

Nếu đau thương làm anh thêm nghị lực

Sống vững vàng bước tiếp đến ngày mai

Vùi chôn đi xóa bỏ những u hoài

Hãy xem như mình chưa từng…em nhé…

Rồi anh cũng phải đứng lên mạnh mẽ

Trút muộn phiền đối diện với chính anh

Nam tử hán không được quá lụy tình

Khi người ta đã thay lòng đổi dạ.

  1. Mùa đông về – Lê Hoàng

Trời se lạnh gió vờn len lỏi

Lòng tái tê nhoi nhói lặng buồn

Mưa chiều xối xả …mưa tuôn

Đìu hiu quán nhỏ …cõi hồn chênh chao !

Ôm nỗi nhớ.. hai đầu biền biệt

Cách dặm trường da diết khôn nguôi

Ước gì cơn gió lả lơi

Dập dìu đưa lối quyện môi ấm nồng

Nhỏ yêu dấu ! Mùa đông lặng lẽ

Qua trước thềm quạnh quẽ nhớ nhau

Lòng anh một nỗi âu sầu

Âm thầm gửi đến nhỏ câu chân tình.

Nhỏ yêu hỡi ! mông mênh nỗi nhớ

Trái tim hồng một thuở khát khao

Giờ đây thấp thỏm thét gào

Quặn lòng tha thiết tình trao vẹn thề .

Ôi não nuột ! Sơn khê cách trở

Ở hai đầu nổi nhớ xót xa

Tình duyên nguyện thắm mặn mà

Dẫu lòng cách biệt thiết tha chẳng sờn.

  1. Phố Mùa Đông – Toàn Tâm Hòa

Phố trở mình ngơ ngác sáng hôm nay

Có mùa Đông vừa qua đây bất chợt

Chút hương thu còn bên đời yếu ớt

Chiếc lá vàng cũng đã bớt lao xao

 

Phố nghiêng mình đón cái lạnh Đông trao

Trời bảng lảng một màu sương buốt giá

Em bơ vơ bên hàng cây trụi lá

Thấy xao lòng một chút lạ… chút quen

 

Phố buồn tênh trong nỗi nhớ đan len

Lời tạ từ Mùa Thu chưa kịp nói

Gió heo may cũng ra đi rất vội

Đông về rồi gió đông bắc theo sang

 

Phố sáng nay lòng chợt thấy mênh mang

Có mùa Đông đang vội vàng gõ cửa

Và mang theo bao nỗi niềm chất chứa

Chợt nhớ về một lời hứa xa xôi

Đông đã về… em có đến bên tôi?

Thơ tình mùa đông thật buồn, nỗi nhớ giăng đây trong thơ. Nỗi niềm của tác giả cũng là thổn thức của biết bao trái tim đang yêu và đã yêu. Hẳn sẽ rất nhiều bạn đọc thấy đồng điệu với những bài thơ về mùa đông nói trên.

Thơ hay về mùa đông và mẹ

chum-tho-ve-mua-dong-hay-nhat-3

Một năm có 4 mùa, bắt đầu bằng mùa xuân và kết thúc bằng mùa đông. Mùa đông là mùa cuối cùng của năm, thời tiết trở lạnh, khiến con người ta cảm thấy nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ quê hương da diết. Bởi thế, thơ về mùa đông không chỉ gắn với tình yêu đôi lứa mà còn liền với nỗi nhớ mẹ, nhớ quê.  Hãy trải lòng cùng những vần thơ hay về mùa đông mà hocde.vn sưu tầm dưới đây bạn sẽ thấy lòng mình nhẹ hơn.

  1. Đông về nhớ mẹ – Đăng Vinh Trần

Nơi con ở hai mùa mưa, nắng,

Thương miền quê đêm vắng đông về.

Mẹ già, gió lạnh tái tê

Nhớ con lớn, bé xa quê, nơi nào !

 

Nỗi cách trở lòng bao sầu não ,

Phận làm con sóng bão tình thương.

Nơi xa cách trở dặm trường

Hướng về quê mẹ lòng thương vô bờ.

 

Trong xa cách luôn mơ thầm ước,

Chốn quê nhà mẹ được ấm êm.

Đêm đêm gió rét qua thềm

Mẹ yên giấc ngủ êm đềm, bớt lo.

  1. Ký ức mùa đông – Diệp Ly

Mùa đông ấy mẹ ngồi bên bếp lửa

Củ khoai lùi hớn hở mắt trẻ thơ

Làn khói bay hòa quyện dưới sương mờ

Cha hắng giọng ngâm nga câu lục bát.

 

Mùa đông ấy có mây bay bàng bạc

Ánh mắt bà thấp thoáng bóng thời gian

Chân trời xa hiu hắt chút nắng vàng

Chiều dần xuống miên man vùng ký ức.

 

Mùa đông ấy theo ngày xanh đi mất

Dư ảnh còn lẩn khuất những đêm mơ

Làn bụi mờ giăng kín lối về xưa

Để ngày tháng ngẩn ngơ màu kỷ niệm.

 

Mùa đông ấy trong gió mây ẩn hiện

Tim nồng nàn hoài niệm khoãng trời thơ

Đông lạnh buồn cây cỏ cũng xơ rơ

Tìm quanh quẩn giấc mơ miền cổ tích.

  1. Mùa đông nhớ nhà

Mẹ ơi! đông đã về rồi

Quê nhà mẹ nhớ đắp chăn ấm người

Thương con mẹ nhớ hay cười

Cho con ấm áp xứ người mẹ nha!

 

Thương cha thương mẹ nhất là:

Bờ vai cha đã dãi dầu gió mưa

Thương mẹ những buổi sớm trưa

Mong con nơi ấy bấy lâu chưa về

 

Ân cha, nghĩa mẹ, làng quê

Con luôn ghi nhớ trong lòng mẹ ơi

“Công cha nghĩa mẹ bằng trời”

Con luôn ghi nhớ những lời mẹ răng:

 

Rằng: con cố gắng học hành

Sao cho xứng với lưng cha mẹ còng

Mẹ ơi! đau xót trong lòng

Làm sao đáp nổi ân trời, biển xanh

 

Ba năm dưới đất Sài Thành

Ba năm đèn vở, thắm bao vị đời

Cuộc đời chua lắm mẹ ơi!

Không như trái ngọt mẹ dành cho con.

 

Đêm nay mẹ ngủ giấc tròn

Hay còn thau thức vì con xa nhà

Mẹ ơi! con cũng nhớ nhà

Nhớ cha, nhớ mẹ lòng con nghẹn ngào

 

Màn đêm buông xuống lúc nào

Để cơn gió thổi đông về lạnh vai

Tương lai con vẫn còn dài

Nên con cố gắng miệt mài ngày đêm

 

Lá rơi lặng lẽ bên thềm

Làm con thao thức nghĩ về mẹ cha

Mùa đông hãy sớm đi qua

Để cho giấc ngủ mẹ cha được tròn

 

Mẹ ơi con vẫn là con

Dù cho đông giá hay đời nhạt con

Bởi vì con biết vẫn còn:

Vòng tay cha mẹ bao la biển trời

 

Dù đi khắp bốn phương trời

Con sẽ trở về tay mẹ tay cha

Cùng nhau xum họp cả nhà

Cùng nhau chia sẽ buồn vui cuộc đời.

  1. Áo len của mẹ – Đặng Minh Mai

Mùa đông lạnh giá đến rồi

Con nhìn áo mẹ bồi hồi đớn đau

Sợi len nay vẫn thẫm màu

Mẹ yêu khuất bóng đã lâu chẳng về

 

Nghẹn lòng tim buốt tái tê

Hôn lên áo mẹ tràn trề lệ rơi

Ngày xưa đông đến ngập trời

Mẹ nhường áo ấm miệng thời hát ru

 

Đêm về gió bấc vù vù

Thổi tung phên cửa mịt mù gió đông

Củi khô mẹ thắp lửa hồng

Sưởi cho con ấm say nồng giấc mơ

 

Cởi thêm tấm áo đơn sơ

Đắp cho con với vô bờ yêu thương

Mẹ chăm con suốt đêm trường

Chở che gió lạnh khỏi vương con mình

 

Đêm nay đông lạnh dập dình

Tìm đâu thấy mẹ bóng hình năm nao?

Ôm ghì chiếc áo thuở nào

Con tìm hơi ấm…nghẹn ngào…mẹ ơi!!!

Ai chẳng xao lòng khi đọc những vần thơ mùa đông về mẹ. Cái lạnh buốt khi đông về làm chúng ta thèm cái cảm giác được ấm êm trong vòng tay của mẹ, ước được bé lại để một lần nữa được sà vào lòng cảm nhận chút hơi ấm thân quen. Thơ đã nói hộ tình cảm của biết bao người đối với mẹ thân yêu.

Thơ về mùa đông Hà Nội

chum-tho-ve-mua-dong-hay-nhat-4

Mùa đông Hà Nội mang vẻ đẹp riêng, nỗi buồn rất riêng. Chỉ những ai từng gắn bó với mạnh đất này, yêu tha thiết nó mới nhận ra sự khác biệt này. Bởi thế, thơ về mùa đông Hà Nội được viết rất nhiều và luôn được bạn đọc đón nhận nồng nhiệt.

  1. Hà Nội vào đông – Long Trần

Hà Nội vào đông….

Thoảng chút heo may cho má thắm ửng hồng

Hay tại hơi thở ai chợt nồng nàn lướt qua thật khẽ

Tim bồi hồi run nhẹ….

Ánh mắt nào chớp thật gọn cả dáng hình em!

 

Hà Nội vào đông…..

Hà Nội vẫn thân quen

Riêng phố nhỏ chiều nay sao như thật lạ

Có phải chăng chỉ vì cái nhìn của ai ấm quá

Làm phố chung chiêng….!

 

Hà Nội vào đông….

Em thả cho nỗi nhớ chao nghiêng

Cuộn thật tròn , thật tròn để lăn về nơi ấy

Nơi ánh mắt cồn cào như sóng dậy

Đốt cháy em, tan chảy khối băng tình!

 

Hà Nội vào đông….

Dường như tất cả đều thật lung linh

Trên phố nhỏ quanh mình hình như góc nào cũng ấm

Chợt tủm tỉm cười, con tim như xao động

Có lẽ…mình yêu…!

  1. Nỗi nhớ xa xôi – Cỏ Hồng

Hà Nội ơi! Hàng sữa xác xơ gầy

Bao năm tháng vẫn đong đầy nỗi nhớ

Khung cửa nhỏ, tiếng thở dài trăn trở

Biết bao giờ em mới trở về thăm

 

Hà Nội ơi! Vẫn lặng lẽ tháng năm

Chiều phố Cổ nét thăng trầm huyền bí

Chiều Hồ Tây…đông dịu dàng thi vị

Liễu mơ màng rủ mộng mị hồn tôi

 

Hà Nội ơi! Một nỗi nhớ xa xôi

Đông dịu ngọt trên bờ môi nồng thắm

Ánh mắt ai đốt cháy chiều thăm thẳm

Đông lạnh về….nhớ lắm….một vòng tay.

chum-tho-ve-mua-dong-hay-nhat-5

  1. Nơi mùa đông đi qua – Mây Trắng

Hà Nội giờ đã trở lạnh anh ơi..!

Nhành lan tím chơi vơi ngoài khung cửa.

Bầy chim én chẳng chần chừ được nữa.

Đã vội vàng sấp ngửa trốn mùa đông…!

 

Phố giờ đây hương sữa không còn nồng..!

Để nỗi nhớ cứ chất chồng nỗi nhớ.

Sóng Hồ Tây cũng cựa mình trăn trở.

Đường Thanh niên như đợi bước ai về…!

 

Góc phố chiều giờ thấm lạnh tái tê…!

Khúc nhạc Trịnh từng lời nghe da diết.

Liệu có phải vì mình xa cách biệt.

Nên trong lòng vẫn tha thiết nồng say..!

 

Lối em về xác lá vẫn còn bay…!

Khung trời mộng nhớ ngày xưa vàng võ.

Từng đợt sóng cuộn trào con tim nhỏ.

Vẳng ngân lên bao tiếng gọi xa vời..!

 

Hà Nội giờ để ngõ đợi chơi vơi…!

Từng phím nhạc…

Buông lơi…

Vi thương nhớ…!

  1. Lưu luyến – Trần Thanh Vân

Hà Nội chợt vào đông

Muôn tia nắng vẫn ấm nồng trên ngõ phố

Những hàng cây xao xác mùa lá đổ

Để lắng sâu thêm nỗi nhớ, giữa những bộn bề …

 

Một thoáng buồn ủ ê

Khi hương sữa thoảng về bao kỷ niệm

Đầy yêu thương của một thời ta hoài công tìm kiếm

Những lời yêu âu yếm xoáy trong lòng

 

Thuở ngây thơ thêu dệt những ước mong

Mọi giấc mơ hằng đêm … hằng đêm mãi cồn cào cháy bỏng

Mặc kệ trời đông ngoài kia quay cuồng lạnh cóng

Tuổi thanh xuân tràn nhiệt huyết xây đời …

 

Dù bước chân có đi khắp muôn nơi

Chợt nhìn thấy trên triền đê cánh diều bay chấp chới

Một nhánh liễu dịu dàng run trong màn sương mờ tối

Lại bồi hồi lưu luyến

Hà Nội xưa của tuổi ấu thơ

 

Thời gian chẳng đợi chờ

Chút gió đông thổi cánh lá bơ vơ trôi lặng lẽ

Vẫn tiếng hát ngọt ngào loang trên dòng sông nhè nhẹ

Đã mãi mãi khắc ghi.

  1. Hà Nội vào đông – Nguyễn Đình Huân

Hà Nội mùa này có lạnh lắm không

Gió bấc thổi chiều mùa đông qua phố

Cây bàng khẳng khiu mùa này lá đổ

Ai ngược đường đi trong gió chiều ni

 

Cô bán hàng rong chở thúng cúc chi

Nghe tiếng rao bước chân đi lặng lẽ

Hà Nội trầm tư bao đời vẫn thế

Khi xa rồi ta không thể nào quên

 

Cũng có lẽ vì Hà Nội có em

Cô bé xứ Đông anh quen ngày đó

Như cúc hoạ mi môi hồng má đỏ

Cứ thẹn thùng lúc anh ngỏ lời yêu

 

Hà Nội mùa này cây đứng liêu xiêu

Muốn về bên em khi chiều đổ bóng

Ta trao nhau những nụ hôn cháy bỏng

Lời yêu ngọt ngào sưởi ấm tình ta

 

Ở Sài Gòn thực tình cũng không xa

Nhưng về bên em chỉ là mơ ước

Tình cũ phôi pha không sao lấy được

Không thể nào ta quay ngược thời gian.

Thơ về mùa đông luôn mang theo bao nỗi niềm cảm xúc. Thơ buồn, nhớ nhung, cô đơn nhưng đằng sau đó là niềm hy vọng, sự ấm áp. Với những ai yêu mùa đông hẳn sẽ rất đồng điệu với những vần thơ đầy xúc động mà hocde.sưu tầm dành tặng nói trên.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *